kẻ mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ

Một người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ đến mức giải. Review Máy đọc sách. Trang cung cấp thông tin về máy đọc sách cho người yêu sách. Search for: Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ (B.Ệ.N.H Sạch Sẽ Lâu Ngày Khó Chữa) hjxha; Posted on 7 Tháng Mười, 2022; No Comments; Chúng ta có thể nhìn nhận công bằng thì mắt mí lót đẹp hay xấu phụ thuộc vào sự hài hòa với các đường nét gương mặt. Nếu đôi mắt khiến tổng thể gương mặt bạn mất cân xứng thì bạn hoàn toàn có thể khắc phục để khuôn mặt ưa nhìn hơn. 2. Cách làm mắt mí lót 1. Làm sạch da cơ thể: 2 lần/ngày. Trước bắt đầu rửa mặt, bạn nên đảm bảo đôi tay của mình phải được rửa sạch bằng xà bông và nước ấm. Tiếp đến, sử dụng một loại sữa rửa mặt phù hợp cùng với nước da của bạn. Cho 1 ít sữa rửa mặt ra tay sau đó xoa nhè Ưa sạch sẽ, người Ai Cập cổ nghĩ ra vô vàn những cách chăm sóc và vệ sinh cơ thể kỳ khôi các nhà nghiên cứu đã phát hiện một số xác ướp vẫn bị nhiễm chấy rận. 2. Họ đã sử dụng chất khử mùi để kiềm chế mùi cơ thể mascara và bút kẻ mắt để trang Ngậm tép tỏi giữa 2 môi mỗi sáng 30 phút, điều kỳ diệu sẽ xảy ra ; Đổ bia vào tỏi ngâm 10 ngày - kết quả sau đó khiến ai cũng bất ngờ ; 7 sai lầm khi ăn sáng mất sạch chất dinh dưỡng, biến thực phẩm thành "kẻ thù" tàn phá dạ dày, gan thận Làm sạch da toàn thâ: 2 lần/ngày Trước bắt đầu rửa mặt, bạn cần bảo đảm tay của mình phải được làm sạch bằng xà phòng và nước ấm. Tiếp theo, dùng một loại sữa rửa mặt thích hợp với nước da của bạn. Cho một chút sữa rửa mặt ra lòng bàn tay sau đó xoa nhè nhẹ lên da theo hướng tròn trong khoảng 30 giây. satabmifolk1983. Sáng sớm Khuất Diễn Trọng đưa Tống Sanh tới cục cảnh sát, nhưng sau khi chia tay, anh không như thường ngày tới bệnh viện mà lái xe ra ngoại ô. Thành phố S cách thủ đô không xa, cũng là đô thị loại I, phồn hoa chen chúc dòng người không thôi, ngoại ô cũng biệt thự san sát. Tại một biệt thự ở ngoại ô núi Đan Hạnh, cảnh sắc nơi này rất đẹp, đa số các tòa nhà đều ở dưới chân núi, duy chỉ có căn biệt thự này là ở sâu bên trong. Chủ nhân giàu có của nơi này bỏ tiền mua hết núi Đan Hạnh chỉ để xây một căn biệt thự. Mọi người rất ít khi gặp được chủ nhân, chỉ biết bên trong có người bị bệnh, hàng năm phải ở đây tĩnh dưỡng, cũng chưa từng thấy người nọ xuống núi. Đường tới biệt thự, mỗi ngày đều có thể thấy vệ sĩ, bảo mẫu lái xe xuống núi mua đồ về nấu ăn, ngoài ra bình thường không có người tới. Nhưng hôm nay, dưới chân núi có người thấy một chiếc xe lạ mặt băng băng chạy vào núi Đan Hạnh. Trên núi chỉ có một căn biệt thự nhưng đường xá xây dựng rất tốt, giữa sườn núi còn hai trạm an ninh phòng người lạ vào núi quấy rầy sự thanh tịnh của chủ nhân nơi này. Khuất Diễn Trọng một đường lái xe, tới giữa sườn núi bị bảo vệ bắt dừng lại. Anh mở cửa sổ, lộ ra gương mặt không có biểu cảm. Vệ sĩ tiến lên nhìn liền lập tức cung kính cười nói "Cậu Trọng tới." Khuất Diễn Trọng không đáp, tiếp tục lái xe đi về phía trước, mãi tới khi nhìn thấy tòa biệt thự ba tầng theo phong cách châu Âu. Hàng rào màu đen bao quanh cái sân lớn, hai cánh cửa sắt tự động mở ra, suối phun giữa hồ dưới ánh nắng trông vô cùng mỹ lệ. Trong sân trồng đủ các loại hoa cỏ, có vài loài đang trong mùa nở hoa, cảnh tượng lúc này bừng bừng sinh có ý định lái xe vào, Khuất Diễn Trọng xuống xe ngay cửa lớn, chờ người đàn ông trung niên mặc áo bành tô tới chào đón "Cậu Trọng, bà chủ sáng nay nói cậu sẽ tới, hiện tại đang ở vườn hoa chờ cậu, mời vào." Quản gia đương nhiên biết thói quen của Khuất Diễn Trọng, cho nên hắn không quá thân cận, cũng không có ý giúp anh lái xe vào gara, chỉ duy trì khoảng cách một mét nói chuyện. Khuất Diễn Trọng đi về phía trước, chưa tới hai phút đã tới vườn hoa. Trong mái vòm màu bạc, một người phụ nữ trông cực kỳ trẻ tuổi mặc bộ sườn xám đang ngồi cúi đầu phẩm trà. Nếu Tống Sanh ở đây, cô nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ này chính là bạn dự tiệc cưới của Nam Lâu với chồng mình, nghe nói là mẹ của Khuất Diễn Trọng. Thấy có người tới, Phương Tạ Nguyệt ngẩng đầu, khóe miệng treo lên ý cười ngọt ngào "Diễn Trọng tới rồi sao? Con lâu rồi không về nhà, nơi này trước nay chưa từng thay đổi." Dứt lời, bà nhận ấm trà trong tay hầu gái bên cạnh, rót cho Khuất Diễn Trọng một ly. "Tới đây ngồi đi, cùng mẹ trò chuyện." Khuất Diễn Trọng đứng ở ngoài lẳng lặng nhìn bà ta, không có ý định tiến vào, tròng mắt cho dù ở dưới nắng trời cũng vô cùng tối tăm. Anh không tỏ bất kỳ thái độ nào, nhưng Phương Tạ Nguyệt có thể cảm nhận rất rõ ràng sự uy hiếp trên người anh, anh đang tức giận. Thấy vậy, Phương Tạ Nguyệt che miệng cười, bộ dáng vô cùng vui vẻ, trên mặt thậm chí mang chút hoài niệm "Diễn Trọng giận sao? Bởi vì mẹ dùng cô bé kia tới uy hiếp con? Thật tốt, đã lâu rồi mẹ không thấy con tức giận, từ lúc con mười tuổi hiểu chuyện, cho dù mẹ có đối xử với con thế nào, ngay cả khi thiếu chút nữa đã giết chết con mẹ cũng không thấy con tức giận, cảm giác này đúng là lâu rồi chưa thấy." Nụ cười của bà ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo "Con thích cô bé kia, so với đám trẻ ở cô nhi viện thì thế nào? So với lời này, con không phải càng hi vọng người ta bình an không xảy ra chuyện hay sao?" Thời điểm nói câu này, bà ta có chút điên cuồng. Khuất Diễn Trọng bỏ tay vào túi "Bà không làm được, nếu đã có thể khiến cậu nhốt bà ở nơi này không được ra ngoài, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ giết chết bà." "Nếu con nói mẹ không làm được, vậy cần gì phải lo lắng sợ hãi, vội vã chạy tới đây uy hiếp mẹ như thế?" Gương mặt Phương Tạ Nguyệt tràn ngập từ ái, nhưng lời nói trong miệng lại vô cùng tàn nhẫn, "Dù sao đó cũng là anh của mẹ, cho dù con có làm gì anh ấy, chỉ cần mẹ cầu xin, con đoán xem anh ấy có đồng ý hay không? Cô bé kia tên Tống sanh đúng không, con nói xem mẹ có cho người bắt cô ấy tới, làm những chuyện đã từng làm với cha con, cắt từng miếng thịt khúc xương trên người, biến cô bé thành thức ăn mà ăn luôn không? Đừng bày ra vẻ mặt đáng sợ như thế, Diễn Trọng, con cũng biết đấy, một khi mẹ cảm thấy sợ hãi nói không chừng sẽ thật sự làm như vậy." Khuất Diễn Trọng rốt cuộc cũng cử động, anh tiến lên trước, từ trong túi lấy ra khẩu súng chỉa vào Phương Tạ Nguyệt "Trước lúc đó, tôi sẽ giết bà." Hầu gái đứng cạnh thấy vậy liền hét lớn chạy ra ngoài, cùng lúc đó, mười mấy tên vệ sĩ, trong tay mỗi người cầm một khẩu súng nhắm vào Khuất Diễn Trọng, thậm chí còn có bắn tỉa ở xa nhắm ngay đầu anh. "Cậu Trọng, đừng kích động, dù sao bà chủ cũng là mẹ ruột của cậu." Người đi đầu mở miệng khuyên, những kẻ còn lại không dám hít thở mạnh. Nơi này mọi người đều biết anh, nhưng sau khi bọn họ tới đây làm việc, cậu chủ này chưa từng xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên tới, ai mà không ngờ anh lại đột nhiên muốn ra tay với mẹ ruột của mình như vậy? Bọn họ đều là người do anh trai Phương Tạ Nguyệt - Phương Tuy Dương thuê về, trách nhiệm chính là bảo vệ Phương Tạ Nguyệt, đồng thời cũng trông chừng bà ta, coi như giam lỏng. Chỉ là ông chủ của bọn họ Phương Tuy Dương cũng chưa từng nói cho bọn họ biết gặp tình huống này phải làm thế nào! Nội tâm mấy tên vệ sĩ đều đang dày vò, trái phải đều là chủ, để ai bị thương bọn họ cũng không có lợi, hiện tại chỉ thầm mong cậu Trọng nhìn lặng như băng này có thể buông súng xuống. Khuất Diễn Trọng không hề vì bị nhiều người chỉa súng vào mà cảm thấy sốt ruột, mà Phương Tạ Nguyệt bị con mình chỉa súng vào người cũng vô cùng bình tĩnh, nhìn qua bà ta có vẻ vui hơn bình thường, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất. "Con không phải thích dùng dao phẫu thuật sao, sao lần này lại dùng súng? Con tính toán lâu như vậy không phải vì muốn chậm rãi giết mẹ sao, sao bây giờ lại gấp như vậy? A, lúc này có phải mẹ đã chạm tới giới hạn của con rồi không? Mẹ thật sự không vui! Diễn Trọng, con còn gạt mẹ kết hôn với người phụ nữ kia, thật là quá không hiểu chuyện, mẹ thật hi vọng con vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời như lúc nhỏ." "Mẹ mới là người thật sự yêu con, bao dung con người của con. Tới cạnh mẹ, trở về với mẹ đi, con đàn bà kia sớm muộn cũng sẽ giống ba con làm ra loại chuyện dơ bẩn đó, con bé sẽ khiến con chịu tổn thương. Cho nên Diễn Trọng à, để mẹ giết con bé." Ngữ khí của Phương Tạ Nguyệt hòa hoãn mềm nhẹ, nhưng từng câu từng chữ đều chọc tới giới hạn của Khuất Diễn Trọng. Mỗi lần nghe Phương Tạ Nguyệt dùng cách này để nói chuyện, anh lại phảng phất nhớ về nhiều năm trước, bản thân từng chịu thương tổn từ bà ta, đau đớn sợ hãi, cho dù muốn thoát thân cũng không có cách nào. Trong mắt Khuất Diễn Trọng xuất hiện tơ máu, tay cầm súng nổi gân xanh, ai cũng có thể nhìn ra hiện tại anh rất khác thường, dường như rơi vào ma chướng. Mắt thấy anh sắp nổ súng, quản gia đột nhiên chạy tới, tay cầm điện thoại, từ bên trong truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên. "Diễn Trọng, đừng xúc động." Âm thanh này vang lên, Khuất Diễn Trọng tựa như bị một chậu nước lạnh tạt vào, ánh mắt hỗn độn lập tức khôi phục sự âm trầm. Trong điện thoại, giọng nói của Phương Tuy Dương vô cùng ôn hòa, người vừa nghe liền tự sinh hảo cảm "Diễn Trọng, cháu lại xuất hiện tình huống này rồi, tới nước M để Daniel xem cho cháu đi, bằng không cháu sẽ xảy ra chuyện. Tuy những người cháu giết kia cậu có thể giúp cháu giải quyết, nhưng cháu hẳn cũng không muốn biến chính mình thành kẻ giết người đúng không? Đúng rồi, mợ cháu lại phát bệnh, giống hệt mấy lần trước, cháu tới thăm mợ mình đi, đúng lúc tình trạng của cháu không tốt, qua bên này có thể giải sầu. Ngày mai cậu sẽ cho người đón cháu tới nước M." Khuất Diễn Trọng buông súng xuống, mở miệng "Ông có thể đảm bảo Tống Sanh an toàn không?" Đầu bên kia truyền tới tiếng cười "Diễn Trọng rốt cuộc cũng có người yêu, nếu Diễn Trọng đã thích, cậu đương nhiên sẽ thay cháu quan tâm người ta, chờ lần sau có thời gian về nước, Diễn Trọng nhớ dẫn cô bé tới cho cậu gặp mặt. Dù sao cũng là cháu trai, cậu luôn thương cháu, những đứa nhỏ ở cô nhi viện kia cậu không phải cũng cho người để ý sao? Hiện tại cô bé cháu thích đương nhiên cũng sẽ được hưởng đãi ngộ như vậy." Khuất Diễn Trọng không nói tiếp, anh biết rất rõ cậu mình là loại người nào. Mẹ anh có thể nói là vì chuyện ba phản bội mà biến thành kẻ điên, nhưng cậu anh trong tận xương cốt đã chảy dòng máu lạnh lẽo điên cuồng. Ông ta giàu có, giỏi ngụy trang là người vô hại, là kẻ độc tài có dục vọng khống chế mãnh liệt. Mười bốn tuổi anh bị Phương Tuy Dương cứu ra từ trong tay của mẹ, đưa tới nước M. Khi đó cả người anh đều là vết thương, cơ hồ bị tra tấn tới không còn hơi thở, tâm lý cũng trở nên bất thường, điều dưỡng nhiều năm mới miễn cưỡng được như hiện tại. Nhưng Phương Tuy Dương cứu đứa cháu trai này cũng không phải có ý gì tốt đẹp, chẳng qua ông ta nể tình một nửa huyết thống của nhà họ Phương trong người anh, nếu chết thì không tốt thôi. Mới vài tuổi anh đã bị tra tấn, người cậu này đều biết rành mạch, ban đầu không vươn tay cứu anh, mà khi anh không chịu nổi sắp chết mới cho người mang anh đi, ngăn cách anh và mẹ. Sau ở nước M, vì nguyên nhân tâm lý, anh bắt đầu học y. Nếu không phải người phụ nữ Phương Tuy Dương yêu nhất cần anh chữa trị, ông ta đã không coi anh vào mắt, càng đừng nói tới việc chịu đựng anh. Mặc kệ là cô nhi viện Ánh mặt trời hay Tống Sanh, một khi bị Phương Tuy Dương biết được, họ đều sẽ trở thành nhược điểm để ông ta từng bước quản thúc anh. Ngay cả Phương Tạ Nguyệt, em gái ông ta, ông ta có thể mang ra uy hiếp anh, ép anh làm một công cụ biết ngoan ngoãn nghe lời. Đối với Phương Tuy Dương, bọn họ đều là con rối trong tay ông ta, bản thân không được có tư tưởng, tất cả chỉ có thể dựa theo ông ta mà làm việc. Nếu nói người Khuất Diễn Trọng hận nhất là bà mẹ điên cuồng kia thì người anh muốn giết nhất chính là ông cậu đáng sợ này. Người có thủ đoạn nếu không gặp ông ta tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được tên đàn ông này đáng sợ thế nào. Nếu không giết chết, đời này anh chỉ có thể sống trong bóng ma của Phương Tuy Dương. Mà anh quyết không cho phép người mình quan tâm chịu bất kỳ thương tổn. Đúng vậy, hiện tại anh chỉ có thể nhẫn nại, vẫn chưa tới thời điểm, anh còn chưa bố trí xong, anh muốn từ từ thực hiện kế hoạch của mình. Khuất Diễn Trọng lấy lại bình tĩnh, tự nói với chính mình như vậy, nghiêng đầu nhìn vườn hoa bên cạnh, một tay đè dao phẫu thuật giấu trong áo khoác, vuốt ve bề mặt lạnh như băng kia, hung hăng đâm xuống đầu ngón tay cái. Đau đớn khiến anh càng dễ lấy lại bình tĩnh, đồng thời đầu óc cũng trở nên thanh tịnh. Người mợ mà Phương Tuy Dương vừa nói chính là người phụ nữ ông ta yêu nhất hiện đang cần được chữa trị, lần này phát bệnh không biết là tin tốt hay tin xấu. Thấy Khuất Diễn Trọng bị hai ba câu của Phương Tuy Dương đã lấy lại bình tĩnh, Phương Tạ Nguyệt không cam lòng, tiếp tục nói "Diễn Trọng, con phải biết mẹ..." Bà ta còn chưa dứt lời, thanh âm mang theo ý cười của Phương Tuy Dương trong điện thoại lại lần nữa truyền tới "Tạ Nguyệt, em biết anh trai của em không thích nghe lời của trẻ con mà đúng không?" Phương Tạ Nguyệt ngậm miệng, ẩn ẩn trong sự không cam lòng là sợ hãi, cuối cùng chỉ biết vung tay hất đổ ấm trà trên bàn. Hiện tại bà ta nào còn chỗ để có thể nhìn thấy vẻ nhàn nhã ôn nhu như vừa rồi. "Tạ Nguyệt, nghe lời. Diễn Trọng, cháu về trước đi, ngày mai sẽ có người tới đón cháu." Khuất Diễn Trọng xoay người bỏ đi, một đường lái xe về thành phố. Anh không tới bệnh viện, cũng không về nhà, mà lái xe tới cục cảnh sát, dừng ở góc phố xuyên qua cửa sổ của xe nhìn cửa cục cảnh sát. Trong chốc lát, một người đi ra. Khuất Diễn Trọng từ xa nhìn cô, cảm xúc cuồn cuộn dần bình phục. Có điều người kia vừa xuống cầu thang, một tên đàn ông xa lạ đã ôm bó hoa đi tới. Tống Sanh vốn muốn ra ngoài mua cơm trưa, nhưng vừa ra cửa liền gặp Hạ Hồng Vân. Người này là tên đàn ông nhất kiến chung tình với cô trên tiệc cưới của Nam Lâu và Du Tụ Thần, nhìn có vẻ văn nhã lại dễ đỏ mặt, rõ ràng là một tiểu sinh ngây thơ chết não. Cô không biết đã từ chối bao nhiêu lần nhưng anh ta dường như nghe không hiểu, mỗi lần thấy cô đều như kẹo mạch nha bám theo. Kết quả theo đuổi không thành, anh ta lại lấy lý do muốn thay chị họ xin lỗi để mời cô ăn cơm. Ngay cả ông trời cũng biết Tống Sanh sớm đã quên chuyện của chị họ anh ta, hơn nữa chính anh ta hiện tại khiến cô cảm thấy thật chán ghét. Nếu không phải bản thân là cảnh sát nhân dân, không thể đánh nhau với kẻ không oán không thù không phạm tôi, cô đã dứt khoát tống anh ta ra khỏi đây. "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi đã có người yêu, hiện tại đang sống cùng anh ấy, tôi không thể nhận thành ý của anh." "A, tôi... Tôi chỉ là muốn mời cô một bữa cơm, chúng ta... Chúng ta có thể làm bạn." Tống Sanh tỏ vẻ xem thường "Tôi không muốn ăn cơm với anh, cũng không muốn làm bạn với anh! Xin lỗi, tôi còn có việc, mong anh đừng ở đây gây cản trở công vụ." Mẹ nó, chẳng lẽ như vậy còn không đủ trực tiếp sao? Tống Sanh bị anh ta chọc giận thiếu chút đã văng tục. "Đợi đã, không nói chuyện ăn cơm nữa, bó hoa này, cô... Có thể nhận không?" Tống Sanh đương nhiên coi như không nghe thấy, đi nhanh về phía trước vứt anh ta lại phía sau. Hạ Hồng Vân đỏ mặt muốn đuổi theo, đúng lúc này đột nhiên bị một chiếc xe ngăn cản. Hai người đàn ông trong và ngoài xe nhìn nhau, Hạ Hồng Vân nhướng mày, gương mặt xấu hổ lập tức mất đi, ngược lại treo lên nụ cười gian tà. Khuất Diễn Trọng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm anh ta, Hạ Hồng Vân bị nhìn tới phải lui về sau, mở miệng nói "OK, tôi không quấn lấy cô ấy nữa, dù sao cũng là đồng loại, tôi sẽ không đoạt đồ của anh." Nói xong, anh nheo mắt cười, giương tay vứt bó hoa vào thùng rác bên cạnh, phất tay với Khuất Trọng rồi trở về xe nghênh ngang lái đi. Buổi tối Tống Sanh về nhà, thấy Manh Manh mặc tạp dề Cậu Bé Bọt Biển mình mua, ngón tay đang băng bó, cô liền giương nanh múa vuốt chạy tới. "Manh Manh, anh cắt trúng tay?" "Ừ." "Đau hay không? Có cần em liếm cho không?" "Tống Sanh." "Gì thế ạ?" Khuất Diễn Trọng ngập ngừng giây lát, nói "Ngày mai anh đi nước M, tuần sau sẽ trở về." "Hả?" Tống Sanh bóp cổ anh, cười ha ha. Mất hết lý tríAnh ngồi một đầu trên bàn ăn thật dài, thân hình nhỏ bé so với chiếc ghế dựa to lớn càng thêm mong manh yếu đuối. Trước mặt, bàn dài được trải khăn đỏ sậm, bên trên nhìn qua có khoảng mười mấy món ăn. Hương thơm tràn ngập chóp mũi khiến anh càng thêm đói bụng, cảm giác đó cơ hồ đã cào tới tim tới phổi của anh. Nhưng cho dù sắc mặt có tái nhợt, đôi môi có khô nứt tới đâu, anh vẫn yên lặng ngồi, không hề có ý định cầm đũa. Không chỉ không muốn ăn, anh còn sợ hãi. Nếu được, anh sẽ lập tức trốn khỏi nơi này, nhưng anh không dám. Lúc này, một thân ảnh thướt tha bưng món cuối cùng lên, sau đó ngồi xuống bên phải anh. "Diễn Trọng, con không phải đói bụng sao? Sao lại không ăn?" Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng khiến người như được tắm trong gió xuân. Bà tới gần anh, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của anh, kêu anh cầm đũa, "Đây đều là đồ mẹ nấu cho Diễn Trọng, Diễn Trọng không ăn, mẹ sẽ rất buồn." Nghe những lời này, thân thể của anh nhịn không được mà run rẩy, ánh mắt kinh sợ lộ rõ bài xích. Hàm răng run rẩy phát ra tiếng vang kèn kẹt nhưng người phụ nữ lại làm như không phát hiện, vẫn dịu dàng nói "Diễn Trọng có phải đang làm nũng không? Được rồi, mẹ gắp cho Diễn Trọng, đúng là đứa nhỏ biết làm nũng." Người phụ nữ gắp miếng xương sườn đưa tới trước miệng anh, hỏi "Món này được không? Thịt kho tàu, món con yêu thích nhất." Thân thể nhỏ gầy của anh bất giác lui ra sau, nhưng cho dù có lui thế nào, người phụ nữ kia vẫn mỉm cười, gắp đồ ăn đưa tới bên miệng của anh. Không thể mở được đôi môi đóng chặt, bà ta liền dùng sức, nước sốt dính đầy lên mặt của anh, hai hàng nước mắt theo đó mà chảy xuống. Người phụ nữ thở dài, cầm khăn giấy giúp anh lau nước mắt và dầu mỡ dính trên mặt, tỏ vẻ phiền não vì đứa nhỏ không chịu ăn cơm "Diễn Trọng kén ăn như vậy không tốt đâu, nào, nếu con không thích món này thì thử cái khác xem. Canh hạnh nhân nấu với phổi thế nào? Mẹ nếm thử rồi, rất ngon, con uống canh trước đi, nhìn đôi môi khô nứt kìa, mẹ thật sự rất đau lòng đó." "Cho dù cáu kỉnh với mẹ, con cũng nên ăn chút gì đi, mẹ khó lắm mới vào bếp nấu ăn, hơn nữa phổ này là cắt bỏ từ người ba con, con uống, không phải sẽ càng thân với ba mình hay sao? Trước kia con không phải nói rất thích ba hay sao? Hiện tại tim phổi của ông ấy đều đang ở trước mặt con, con ăn hết rồi, mỗi ngày có thể ở cùng ba, ông ấy sẽ không chạy loạn, cũng sẽ không nói lời không thích con nữa, thật tốt biết bao." Người phụ nữ dịu dàng nói chuyện như đọc thơ, quanh quẩn trong bếp, sau đó dần dần nhỏ lại, nhớ tới mức khó mà nghe thấy "Mẹ ăn, Diễn Trọng cũng ăn, như vậy cả nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, ba con sẽ không bao giờ rời xa chúng ta nữa. Diễn Trọng, con của mẹ, con không vui sao?" "Con chắc sẽ rất vui đúng không? Nào, ngoan ngoãn uống hết canh, những món này tất cả đều phải ăn. Con ăn xong, ngày mai mẹ sẽ làm món khác cho con ăn. Món đó làm từ thịt đùi của tiện nhân và nghiệt chủng của ả ta, chắc chắn rất ngon, con nhất định sẽ thích." Người phụ nữ như điên cuồng, trong miệng không ngừng nói ra lời dịu dàng, hai tay dùng sức cạy miệng đổ chén canh lên mặt anh. Mặc kệ anh có sặc hay không, bà ta vẫn không dừng hành động của mình lại. Anh trừng mắt, đôi mắt nằm trên gương mặt gầy ốm thoạt nhìn vô cùng khủng bố, nước mắt sợ hãi không ngừng trào ra. Anh sợ, thật sự rất sợ, thân hình cứng đờ, nhưng bỗng dưng lại co giật lên. Tiếng thở dốc thô nặng vang lên, người ngủ say trên giường đột nhiên giãy giụa, sau đó mở to hai mắt. Mồ hôi ướt đẫm trán anh, gương mặt vốn luôn bình tĩnh hiện tại bị hoảng sợ bao trùm. Nhưng rất nhanh, Khuất Diễn Trọng đã khôi phục dáng vẻ bình thường. Anh một mình ngồi trên giường, nơi này không có bàn ăn, cũng không có đồ ăn, cũng không có người đó. Trời còn chưa sáng, bên ngoài vẫn đen kịt như đêm khuya. Khuất Diễn Trọng xốc chăn lên, dùng chân trần đạp lên sàn nhà. Cảm nhận được lạnh lẽo bên dưới truyền tới, anh bỗng nhiên tựa vào mép giường, yên lặng ngồi đó. Anh không nói lời nào, hai mắt vô thần nhìn hư không đối diện. Bốn bề an tĩnh, một chút thanh âm cũng không có. Khuất Diễn Trọng không cử động, đèn phòng cũng không mở, anh cứ như vậy hòa hợp với bóng đêm. Cứ như vậy, mãi tới tia nắng ban mai xuyên qua tấm màn chiếu vào, chuông đồng hồ báo thức đầu giường vang lên, anh mới duỗi tay tắt. Khuất Diễn Trọng đứng dậy, ngoại trừ lảo đảo mấy cái, biểu tình của anh vẫn lãnh đạm, không hề nhìn ra một chút khác thường. Ngay thời điểm Khuất Diễn Trọng lái xe tới trước bệnh viện, tại một nơi khác, một con người vẫn nằm trong chăn, không hề nhúc nhích. Bỗng dưng, tiếng chuông vang lên kêu gào chói tai, nhưng người đó chỉ giật giật mấy cái, lại không có phản ứng. Chuông di động hết lần này tới lần khác vang lên, qua một lúc lâu, người đó cuối cùng cũng kiên trì không được mà duỗi một cánh tay ra khỏi chăn. "Ưm..." Đang mơ mơ màng màng, Tống Sanh liền nghe tiếng sư tử rống của ông anh trai truyền tới. "Tống Sanh, em có phải còn ngủ hay không? Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, ngủ quên rồi lại không chịu ăn sáng hả? Em còn như vậy anh sẽ tống em về nhà!" Nghe tới đây, Tống Sanh lập tức mở to hai mắt, từ trên giường nhảy dựng lên, nói "Anh trai mới sáng sớm đã nổi nóng, cứ như vậy sẽ không tìm được bạn gái đâu." Nói xong, cô lập tức dập máy, nhanh chóng cởi áo ngủ nhăn nhó trên giường ra. Đánh răng rửa mặt thay đồ chải tóc, Tống Sanh chỉ dùng mười phút. Cô nhanh chóng thu dọn phòng trọ, đùng đùng chạy xuống lầu qua cửa hàng bên cạnh mua cái bánh bao và ly sữa đậu nành. Nơi này cách chỗ làm không xa, vừa ăn sáng vừa đi cũng coi như là rèn luyện thân thể. Tốc độ ăn uống của cô đương nhiên không thua kém tốc độ đánh răng rửa mặt, chiếc bánh bao nóng hổi bị cô cắn mấy cái đã giải quyết xong. Cửa hàng này làm bánh bao quả nhiên quá ngon, mềm mềm xốp xốp, hiện tại còn uống thêm ly đậu nành, tâm tình thật sự thoải mái. Mỗi lần kịp ăn bữa sáng, công việc của Tống Sanh không thể tốt hơn. Rốt cuộc với tính cách này, chỉ cần dạ dày no đủ, tâm trạng liền thỏa mãn. Tới cục cảnh sát, Tống Sanh liền cười hi hi ha ha chào hỏi tiền bối, sau đó chạy đi báo cáo với ông anh trai "Anh nghe đây, em ăn sáng rồi." "Có quỷ mới tin, đi chỗ khác." Tống Ly Nguyên ghét bỏ nhìn cô, còn đẩy cô ra xa. Tống Sanh nhanh tay kéo ngăn bàn dưới chân Tống Ly Nguyên, dưới đó quả nhiên có chuẩn bị bánh mì sữa bò và mấy món ăn vặt. Cô không chút khách khí mà lấy hết ra ngoài "Tuy em ăn sáng rồi nhưng nếu anh đã chuẩn bị thì em ăn luôn, người em gái tri kỷ như em trên đời khó tìm lắm." "Mặt dày như em mới khó tìm." Tống Ly Nguyên tuy mắng nhưng không ngăn cản cô, chỉ trầm mặt dặn dò, "Tém tém một chút, đừng để bị bắt." "Biết rồi." Tống Sanh mang đống đồ ăn đi tìm Phương Tĩnh, sau khi gõ cửa đi vào, cô lại bỏ hết vào ngăn kéo của cô ấy "Anh em mua, chị Phương Tĩnh cùng ăn đi." Phương Tĩnh lạnh lùng nhìn cô "Thời điểm làm việc ăn uống gì chứ? Còn nữa, điểm tâm sao toàn đồ ăn vặt vậy?" "Ừ, kỳ cục." Tống Sanh nghiêm túc gật đầu, sau đó dứt khoát đưa túi hạt dưa qua cho Phương Tĩnh, thuận chân kéo sọt rát lại gần. Phương Tĩnh khi trước ra vẻ lập tức lấy hạt dưa, một bên lật xem văn kiện, còn không quên nói "Hôm nay ngon hơn hôm trước, hạt dưa đội trưởng mua, tôi mua thế nào cũng không bằng được." "Cứ kêu anh trai em mua cho chị ăn là được." Tống Sanh vừa cắn hạt dưa vừa thò đầu nhìn báo cáo trong tay Phương Tĩnh, tò mò hỏi, "Chị Phương Tĩnh, đây là vụ án nào vậy?" "Chính là vụ lần trước nhờ giáo sư Khuất hỗ trợ kiểm tra thi thể." Phương Tĩnh liếc mắt nhìn cô, "Sao vậy Cũng muốn tham gia hả? Nhưng đội trưởng nói rồi, cô không được xem vào, nói cái gì là đã hứa với gia đình, không phải sao?" Tống Sanh không để ý mà vung tay lên, dũng cảm nói "Đó không phải vì có hoàng đế trong nhà hay sao? Em nhìn thì sao chứ? Anh trai em không nói, ba mẹ em biết à?" "Đúng là..." Phương Tĩnh cười cợt một câu rồi đẩy văn kiện cho cô xem, "Coi đi, cẩn thận đừng làm bẩn." Thời điểm Tống Sanh vừa tới, không ai biết cô và đội trưởng Tống Ly Nguyên là anh em. Khi đó, Phương Tĩnh ấn tượng với lúm đồng tiền trên má cô gái này, tuy tính tình hơi lỗ mãng nhưng ánh mắt lại sáng ngời, can đảm mà thận trọng, thật sự là cô bé tốt. Tại thời đại nhiều người không thích xen vào chuyện của người khác như vậy, một Tống Sanh nhiệt tình chính nghĩa đặc biệt đáng quý. Sau đó, đóa hoa lạnh lùng Phương Tĩnh bị một tiếng gọi "chị Phương Tĩnh" của cô gái này làm mềm lòng, từ đó hai người dần trở thành bạn tốt. Tống Sanh được Phương Tĩnh cho phép, dứt khoát vứt hạt dưa qua một bên, nhanh chóng lật văn kiện xem, bộ dáng nghiêm túc khiến Phương Tĩnh nhịn không được mà bật cười lắc đầu. Thi thể vốn bị chôn trong rừng cây ở ngoại ô, có người đi chặt cây vô tình phát hiện nên mới báo cảnh sát. Nạn nhân là một nam thanh niên tên Nghiêm Dịch, thời điểm tử vong là ba năm trước, lúc đó chỉ mới mười tám tuổi, từ ảnh chụp có thể thấy đây giống một tên côn đồ. Văn án Tống Sanh ở trong nhà Khuất Diễn Trọng ăn cổ vịt, dùng găng tay trong tủ của hắn, sau đó cô mới biết hắn dùng những chiếc găng tay đó để giải quyết vấn đề sinh lý của chính mình. Một người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ đến mức giải quyết vấn đề sinh lý cũng phải đeo găng tay, thế nhưng lại có thể chịu đựng cô, Tống Sanh cảm thấy đây thật sự là tình yêu đích thực. Từ khi biết Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh liền không biết xấu hổ hằng ngày ân ái. Thẳng đến khi cô phát hiện hắn ngoại trừ là bác sĩ lạnh lùng cấm dục mắc bệnh sạch sẽ’ còn đồng thời là 'sát nhân'. * *** Tống Sanh gặp Khuất Diễn Trọng vào một buổi sáng nắng ấm, cô mới đuổi bắt xong một tên cướp qua mấy dãy phố, giày gãy gót, quần áo xộc xệch, người đầy mồ hôi. Hắn mặc bộ tây trang sạch sẽ, im lặng đứng đó cũng tỏa ra khí lạnh không ai dám tới gần. Khi cô vươn đôi tay còn dính bụi bẩn của mình ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, rõ ràng Khuất Diễn Trọng đã nhăn mày, nhưng vẫn không nói một lời. Hắn chỉ lặng lẽ lấy khăn giấy trong túi ra, lau tỉ mỉ bàn tay mới tiếp xúc với cô. Lúc đó, Tống Sanh vẫn chưa ý thức được mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì. Khuất Diễn Trọng mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, không bao giờ tiếp xúc với người khác quá gần, cũng không ăn uống bên ngoài, càng không tùy tiện ngồi ở những nơi đông người. Hắn là một bác sĩ thiên tài, thường ngày làm việc ở bệnh viện, có lúc cũng thỉnh giảng ở trường đại học và được cục cảnh sát mời hỗ trợ một số vụ án khó. Trước đây có nữ sinh nọ muốn làm thân, kéo tay hắn, liền bị Khuất Diễn Trọng không chút lưu tình lấy dao phẫu thuật trong túi rạch mất một lớp da. Bởi vậy dù mang khuôn mặt anh tuấn nhưng thực sự không ai dám tiếp xúc với hắn trong cự li gần. Con người này thật là quá quỷ dị. Nhưng Tống Sanh lại không nghĩ như vậy. Mỗi lần gặp nhau, mặc dù chút bệnh sạch sẽ của Khuất Diễn Trọng có hơi bất tiện, nhưng hắn chưa lần nào trách mắng hay mạnh tay với cô nha. Cô nhếch nhác ngồi trên xe của hắn, hắn sẽ lẳng lặng đưa khăn cho cô lau. Cô đói bụng, hắn sẽ dắt cô đến nhà hàng mình có thể tạm ngồi, chờ cô ăn xong rồi mới đi. Hắn còn dẫn cô tới cô nhi viện, nơi hắn giúp đỡ những đứa trẻ không gia đình có một mái ấm. Trong mắt Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng chính là một người đàn ông ấm áp dịu dàng hiếm có. Nhưng sự dịu dàng đó hắn chỉ dành riêng cho cô. Không một ai biết rằng, nội tâm hắn đen tối đến mức nào. Hắn là một tên tội phạm, lúc nào cũng thèm khát máu tươi, có thể lặng lẽ giết người không chớp mắt. Trên thế giới này không ai có thể thân cận với hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác Khuất Diễn Trọng lại nhớ rõ cô cảnh sát có má lúm đồng tiền tươi như hoa. Hắn không ngại cô lấm lem, cũng không sợ khi tiếp xúc với làn da ấm nóng của cô, mặc dù biết rõ cô cố ý đến gần mình cũng chẳng hề ngăn cản. Thậm chí, hắn còn mơ hồ cảm thấy dục vọng chiếm hữu của mình với cô gái ấy. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thèm khát một vật sống đến thế. Tống Sanh chuyển đến sống đối diện với Khuất Diễn Trọng, bắt đầu bước ngoặt mới trong cuộc đời mình. Cô cảnh sát có một khuyết điểm chí mạng, đó là không thể kiềm lòng được trước những sinh vật cô đơn nhỏ bé. Đám trẻ trong cô nhi viện cũng vậy, mà Khuất Diễn Trọng cũng như vậy. Phải, trong mắt cô, Khuất Diễn Trọng dẫu có lạnh lùng đến mấy nhưng lại giống như một đứa trẻ trong thân xác người lớn, cự tuyệt tiếp xúc với thế giới, giấu mình gặm nhấm nội tâm cô độc. Cô muốn tiến vào cuộc sống của hắn, dùng trái tim nóng của mình sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo ấy. Vì vậy, trong lúc thất thần, cô đã quyết tâm theo đuổi Khuất Diễn Trọng từ lúc nào không hay. Hai con người, hai tính cách trái ngược hoàn toàn, một như mặt trời lấp lánh ánh sáng, một như bóng tối âm u lạnh lẽo, lại chọn cách ở bên nhau. Bệnh sạch sẽ của Khuất Diễn Trọng cũng chẳng thể thắng được mỗi khi hắn ở cạnh cô. Cô nghịch ngợm thì đã sao, hắn sẽ lẳng lặng thu dọn tinh tươm. Cô được hắn đặt trên đầu tim mà yêu thương, thậm chí đến chết cũng không màng. Nhưng thân phận của hai người ngay từ đầu đã định sẵn kết cục cho mối tình này. Khuất Diễn Trọng không chỉ mắc bệnh sạch sẽ, hắn còn bị điên. Đó là bệnh di truyền, một khi yêu là sẽ muốn điên cuồng chiếm hữu. Mẹ của hắn vì yêu mà giết chết người bà thân cận nhất, lại lấy hắn làm đồ chơi để hành hạ, thỏa mãn sự bệnh hoạn của mình. Tuổi niên thiếu đã để lại trong lòng Khuất Diễn Trọng bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Khi biết được người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn đã xuất hiện, mẹ và người cậu độc ác của hắn lần nữa lộ diện, muốn diệt trừ hậu họa. Chuyện tình của hai người dường như rơi vào bế tắc khi thân thế của hai bên đều được hé mở. Họ sẽ không thể có kết thúc tốt đẹp. Cuối truyện là một nút thắt cực kỳ bất ngờ, sẽ khiến bạn đọc nào yếu tim bị sốc không hề nhẹ. Để giữ tính hấp dẫn cho truyện thì tớ sẽ không bật mí đâu ạ, nhưng các bạn phải chuẩn bị tinh thần trước đấy nhé. Thể loại truyện có vẻ ngược nhưng thực ra đây lại là một cuốn sách sủng từ đầu đến... gần cuối. Nam chính tuy biến thái nhưng là do ngoại cảnh tác động, cũng khá đáng thương, thật ra sâu bên trong anh vẫn là một người tốt. Còn nữ chính có phần tùy hứng và nghịch ngợm, nhưng cô cũng có quá khứ riêng, khiến cô không thể nào giống như người bình thường được. Cả hai người tuy không có hạnh phúc ở kiếp này, nhưng sẽ được ở bên nhau mãi mãi trong một cuộc đời khác. Đây là một cuốn truyện hay trừ phần cuối ra ạ, nhiệt liệt đề cử cho mọi người cùng đọc nhé. _____________ * Trích đoạn rver tự edit theo bản cv. Review by Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lần đầu Sở Nhứ và Du Hàn Thâm gặp nhau có chút kịch tính. Khi đó Sở Nhứ chỉ là một cô bé chưa tới hai mươi mới ra xã hội, trong buổi họp thường niên của công ty, cô theo các trưởng bối đi hát, uống không ít rượu. Cô là cô gái tốt bụng, lại hay xấu hổ, sống nội tâm, không học được cách từ chối, cho nên cứ như vậy mà khiến nhiều người thích trêu đùa mình. Đám người bắt đầu chơi trò nói thật hay mạo hiểm, Sở Nhứ say mơ hồ bị xúi giục chơi trò mạo hiểm, cô vừa ra khỏi cửa liền tới khu quân sự bên cạnh, đứng đó là người quân nhân đĩnh bạc như điêu khắc. Con ma men vui cười kêu Sở Nhứ tới gần "bức tượng" kia, ai ngờ trong chớp mắt mê mang, Sở Nhứ đúng là làm thật. Mọi người còn chưa kịp tới ngăn cản, cô gái say khướt này đã nhào tới ôm hôn chàng quân nhân đứng gác, dâng lên nụ hôn đầu tiên chính mình bảo tồn suốt hai mươi năm, sau đó ngây ngô cười trượt xuống chân anh. Vì thế, hôm sau, Sở Nhứ tỉnh lại là lúc đang bị tạm thời giam giữ ở sở, lý do là tấn công cảnh sát. Ký ức trở về, Sở Nhứ lập tức đỏ mặt, ai cũng có thể lý giải tâm tình của một em gái sau khi làm chuyện lưu manh là như thế nào. Ngồi xổm bên mép giường, Sở Nhứ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống. Một cảnh sát trẻ tuổi cười rộ tới mở cửa, đưa ngón tay cái với cô "Cô bé, thật ghê gớm, ngay cả đội trưởng Du lạnh lùng của bọn anh cũng dám xuống ta, dũng khí đáng khen! Xui cho em gặp phải đội trưởng Du nghiêm túc, nếu đổi lại là người khác, nói không chừng em đã không cần ở chỗ này, nhưng đội trưởng Du cũng không phải người không hiểu nhân tình, vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì..." Trong một màn dong dài này, Sở Nhứ như con chim nhỏ cúi người rời khỏi chỗ tạm giam. Có lẽ đây là lần đầu tiên mất mặt trong hai mươi năm cuộc đời, cô say rượu ép hôn anh quân nhân đứng gác rồi bị cảnh sát giam lỏng cả đêm. Sau đó một tháng, Sở Nhứ gặp lại Du Hàn Thâm, tuy cô hoàn toàn không nhận ra đây là người một tháng trước bị mình ép hôn, dù sao hôm đó trời tối không nhìn thấy rõ, hơn nữa cô còn đang say. ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ Sạch Sẽ Lâu Ngày Khó Chữa của tác giả Phù Hoa. "Từ đây, một đường đi thẳng xuống dưới." Cùng với giọng nữ dịu dàng, không khí xung quanh bắt đầu bị mùi máu tươi bao trùm. "Cầm dao chắc một chút, đứa bé nghe lời sẽ không khóc, đúng không?" Nó rùng mình, một dòng chất lỏng màu đỏ âm ấm ướt đẫm hai tay đang cầm dao phẫu thuật, theo đó những giọt màu nâu nhạt trên bàn chậm rãi nhỏ xuống mặt đất, tạo thành một mảng thật lớn. Vũng máu đỏ sậm phản chiếu đôi chân của đứa nhỏ, chuyển động như sinh mệnh, như có cánh tay kéo người vào cái hồ sâu không đáy. ... Khuất Diễn Trọng mở mắt, nghiêng đầu nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, đã là 630 sáng. Ánh mặt trời xuyên qua khe màn che chiếu vào, trong không khí mang theo hương vị an tĩnh mà thanh lãnh. Anh xốc chăn ngồi dậy, cởi bỏ áo ngủ trên người, thay vào bộ đồ vận động rộng rãi, rửa mặt rồi tới phòng khách chạy bộ trên máy. Mồ hôi làm ướt mái tóc của anh, trên gò má, vùng lưng cũng dần bị mồ hôi làm ướt, từ ngoài có thể nhìn rõ thân hình cường tráng của người đàn ông. Hơi thở của anh chưa từng hỗn loạn, trong căn phòng yên tĩnh mà trống trải chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ. 700, đồng hồ đổ chuông. Khuất Diễn Trọng ngừng chạy, lấy khăn lông trắng lau mồ hôi trên mặt, một tay tắt báo thức, vào bếp. Bánh mì, trứng chiên và một ly sữa. Ăn sáng xong, thu dọn nhà bếp một lần, anh lại vào phòng tắm, rửa sạch mồ hôi và mùi dầu mỡ trên người. 740, anh thay chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, thắt cà vạt đen, mặc thêm áo vest bên ngoài. Chuẩn bị xong, anh ra ngoài, lái xe tới bệnh viện trung tâm của thành phố S. Vào phòng thay áo blouse màu trắng, bình thường anh sẽ bắt đầu giải quyết công việc của mình, nhưng hôm nay lại không giống. "Cốc cốc cốc..." "Mời vào." Khuất Diễn Trọng đang viết thì dừng lại, ngồi trên ghế nhìn ra cửa. "Chủ nhiệm Khuất, đội trưởng Tống của đội cảnh sát hình sự thành phố tới, đang chờ anh ở phòng chờ." Nữ y tá vừa nói vừa nhịn không được mà nhìn sắc mặt của anh. "Tôi biết rồi." Khuất Diễn Trọng đóng nắm bút, đứng dậy ra ngoài. Nữ y tá kia thấy thế liền đi theo, cô chạy tới gần Khuất Diễn Trọng để nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng thì nghe anh lên tiếng "Cách xa tôi một chút." Y tá cứng đờ, nhớ tới chứng ưa sạch sẽ của người này thì bản thân lập tức lui ra sau. Người xung quanh thấy cảnh tượng như vậy cũng không trách móc, dù sao mọi người cũng làm việc chung trong một đoạn thời gian, bác sĩ và y tá đều biết vị chủ nhiệm trẻ tuổi này có thói ưa sạch sẽ nghiêm trọng, bình thường ngay cả tiếp xúc với người khác cũng không chịu nổi. Khuất Diễn Trọng không chờ cô, tiếp tục đi nhanh để kéo dài khoảng cách. Y tá chỉ biết bất lực đuổi theo, còn phải cẩn thận duy trì khoảng cách. Đều do cô tối qua xịt nước hoa lên người quá nhiều, mùi hương trên quần áo hôm nay cũng chưa kịp tan, mà nó đương nhiên không thoát khỏi cái mũi nhanh nhạy của chủ nhiệm Khuất. Theo lý thuyết, vị chủ nhiệm Khuất này đúng là con rể quốc quốc dân, khi trẻ du học ở M, ngôi trường nổi tiếng đào tạo người tài, năng lực xuất chúng, học viên trong trường còn thường hợp tác với các tổ chức an ninh, trên người đeo không biết bao nhiêu vinh dự. Ba năm trước bỗng nhiên về nước, bệnh viện trung tâm thành phố của bọn họ không biết phải bỏ ra bao nhiêu sức lực mới mời được anh về, thậm chí còn phá lệ mời anh làm chủ nhiệm. Các bác sĩ bình thường trong nước, 28, 29 tuổi sao có thể ngồi được vị trí chủ nhiệm của bệnh viện thành phố S? Tuy nhóm chủ nhiệm toàn trên bốn mươi, chủ nhiệm Khuất nhỏ tuổi nhất nhưng không ai dám khinh thường anh, trong ba năm nay chỉ có mình anh không mắc sai lầm trong phẫu thuật, đôi tay kia không biết đã cải tử hồi sinh cho bao nhiêu người. Bởi vậy, anh dần trở thành trụ cột của bệnh viện này. Đó cũng chưa tính là gì, anh có gương mặt tuấn tú, tính cách ổn trọng đáng để tin cậy, có xe có nhà có tiền gửi ngân hàng, không hút thuốc không rượu bia cũng không bài bạc, nghe nói còn biết nấu ăn, quả đúng là nam chính hoàn mỹ trong tiểu thuyết ngôn tình bước ra đời thật. Nhưng, cho dù toàn bộ nữ y tá trong bệnh viện có động tâm thế nào thì cũng không ai dám tơ tưởng tới anh, tất cả đều vì chứng ưa sạch nghiêm trọng kia. Không chỉ không được chạm vào người, ngay cả nói chuyện cũng phải cách xa hơn ba bước, giống như trên người các cô đều dính virus vậy, cho dù là mùi nước hoa cũng có thể khiến anh nhíu mày. Người đàn ông cho dù có tốt đến đâu, các cô gái cũng không thể chịu nổi. Bởi vậy anh liền biến thành nam thần lạnh lùng không ai dám tới gần của bệnh viện. Mỗi năm đều có thực tập sinh không rõ tình hình bị diện mạo của anh hấp dẫn, muốn giữ làm của riêng, cuối cùng đều bại trận trở về, bị anh dùng ánh mắt ghét bỏ đả kích tâm hồn. Điều an ủi duy nhất chính là, bất luận nam hay nữ, anh cũng đối xử như vậy. Nữ y tá là người từng té ngã, cũng từng như quân đội tiến công dồn dập, nhưng chỉ mới một ngày, toàn bộ hi vọng đều bị anh dập tắt. Cô bất giác nghĩ tới tương lai nếu thật sự sống cùng người như vậy, chi bằng đi mua tượng sáp hình người vẫn còn tốt hơn, dù sao tượng sáp cũng sẽ không kêu cô cách xa ra, cũng không có thói quen ưa sạch sẽ. "Đội trưởng Tống chờ trong phòng phía trước, đi theo còn có một nữ pháp y, nghe nói trước kia là học sinh của anh." Y tá nói xong, thấy Khuất Diễn Trọng gật đầu, lập tức xin chỉ thị, "Vậy em đi làm việc trước?" "Ừ." Nữ y tá như nhận được đặc ân, nhanh chóng rời đi. Khi nãy cô còn cảm thấy tò mò, không biết học sinh kia và nam thần cao lãnh này có chuyện xưa khó nói gì không, nhưng dù sao y tá bọn họ cũng đã hết hi vọng, cũng không thể ngăn cản tất cả các gái không được yêu anh. Cánh cửa kia đóng chặt, Khuất Diễn Trọng đứng bên ngoài, nhìn tay cầm, trên mặt có chút mồ hôi ngưng tụ. Anh chớp mắt, từ trong túi lấy ra một bịch khăn giấy, lúc này anh mới mở cửa, sau đó thuận tiện vứt khăn giấy vào thùng rác. Trong phòng có hai người chờ, một nam một nữ, thấy anh tiến vào liền lập tức đứng lên. Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, trông còn trẻ tuổi, bộ dáng nghiêm túc. Người còn lại, Khuất Diễn Trọng vẫn nhớ đó là nghiên cứu sinh học lên thạc sĩ của học viện y khoa S, anh có đứng tiết dạy cô mấy lần. "Giáo sư Khuất." Phương Tĩnh vốn đang nói chuyện, thấy Khuất Diễn Trọng tới liền cung kính chào hỏi. Bộ dáng tôn kính mà sợ hãi của cô khiến đội trưởng Tống Ly Nguyên không khỏi kinh ngạc. Cấp dưới của anh anh biết rất rõ, trong mắt Phương Tĩnh chỉ có công việc, đối với ai cũng bày ra dáng vẻ pháp y lạnh lùng, nhưng cô ấy đứng trước người đàn ông này lại biến thành con cừu non sao? Chẳng lẽ người đàn ông thoạt nhìn gần bằng tuổi anh thật sự đáng sợ vậy sao?"Giáo sư Khuất, em là Phương Tĩnh, không biết thầy còn nhớ em không?" "Nhớ." Khuất Diễn Trọng đút tay vào áo, đứng đó quan sát căn phòng. Thấy trên mặt ghế dính chút bụi, anh dứt khoát không ngồi, hai người kia thấy vậy cũng chỉ đành đứng cùng anh. Phương Tĩnh biết rõ cá tính của người đối diện, cũng không mong cùng anh hàn huyên chuyện cũ, nên trực tiếp nói "Là thế này, đây là đội trưởng đội cảnh sát của bọn em Tống Ly Nguyên, hiện tại em là pháp y làm việc trong đó. Lần này bọn em tìm được một thi thể của nhiều năm trước, với khả năng của em thì không thể tìm ra nhiều manh mối, cho nên em muốn nhờ thầy giúp đỡ giám định." Nói xong, cô mới giới thiệu Khuất Diễn Trọng với Tống Ly Nguyên "Đội trưởng, đây là người tôi từng nhắc, giáo sư được học viện y khoa S đặc biệt mời về, mỗi tháng đều tới trường giảng dạy, tôi may mắn có dịp được giáo sư chỉ giáo vài lần. Giáo sư Khuất có học vị tiến sĩ, hiện tại là chủ nhiệm của bệnh viện trung tâm thành phố S, các lĩnh vực liên quan tới y khoa đều có đọc qua, vụ án này nếu được thầy hỗ trợ chắc chắn sẽ có tiến triển." Tống Ly Nguyên đã nghe Phương Tĩnh giới thiệu trước, thời điểm nghe tới thành tựu của Khuất Diễn Trọng thì không khỏi chậc lưỡi. Trong đó, Phương Tĩnh có nhấn mạnh chuyện anh ta có thói ưa sạch sẽ, kêu anh tuyệt đối phải cẩn thận. Thiên tài thường có chút chuyện kỳ quái, Tống Ly Nguyên có thể thông cảm, cho nên không theo phép lịch sự bắt tay với anh ta, chỉ cười nói "Giáo sư Khuất, mạo muội quấy rầy, như Phương Tĩnh nói, chúng tôi tới đây là muốn nhờ anh trợ giúp..." Tống Ly Nguyên đang khách sáo nói chuyện thì bị hành động đẩy cửa của một người cắt ngang. Từ bên ngoài đi vào là một cô gái khoảng hai mươi tuổi. Giống như vừa vận động mạnh, đồng phục cảnh sát đã bị cởi bỏ, lộ ra áo sơ mi trắng đã tháo hai nút thắt bên trên. Gương mặt cô đỏ ửng, mồ hôi ướt đầy trán, bím tóc đuôi ngựa cũng trở nên lộn xộn. Cô cầm mũ cảnh sát quạt quạt, tự nhiên tươi cười nhìn bọn họ, vừa nhìn liền biết đây là cô gái hào phóng. Tống Ly Nguyên vừa thấy cô, bộ dáng ổn trọng không còn phân nửa, mày kiếm nhíu chặt, quát "Tống Sanh, em lại làm sao vậy? Không chỉ đến trễ, nhìn bộ dáng này của em đi! Còn nữa, giày em sao thế hả?" "À, khi nãy bắt một tên cướp, gót giày vô tình bị gãy." Cô gái bị mắng tên Tống Sanh giật mình nhìn giày cao gót màu đen, nhấc chân cởi ra đưa cho Tống Ly Nguyên xem, giải thích, "Em cũng không muốn tới trễ, lúc đang đứng mua sữa đậu nành thì xuất hiện tên cướp giật túi người khác, em thấy vậy liền đuổi theo, chạy qua tám con phố, kết quả biến bản thân thành bộ dáng này. Tống Sanh cười hi hì đẩy bả vai đụng Tống Ly Nguyên, làm nũng "Anh trai, đội trưởng Tống, em hăng hái làm việc nghĩa, anh đừng mắng em nữa." Lúc này, hai y tá dẫn một thanh niên đang la hét đi vào, vừa thấy Tống Sanh bên trong liền co rúm lại. Tống Ly Nguyên quay đầu nhìn em gái của mình "Là em làm?" Tống Sanh vẫn cười, dùng sức đánh một cái lên lưng hắn "Lúc truy bắt, em không cẩn thận nặng tay bẻ gãy chân hắn." "Lát nữa mới nói với em." Tống Ly Nguyên trừng mắt nhìn cô, sau đó lại bày ra bộ dáng nghiêm túc nhìn Khuất Diễn Trọng, "Giáo sư Khuất, để anh chê cười rồi, đây là thành viên mới của đội cảnh sát chúng tôi - Tống Sanh." Tống Sanh nhìn Khuất Diễn Trọng, hai mắt sáng ngời, cầm cái mũ đang quạt gió đội lên đầu, sau đó duỗi tay bắt lấy tay phải đang đút trong túi của anh, lắc lắc "Anh là vị giáo sư lợi hại mà chị Phương Tĩnh nói sao? Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!" Phương Tĩnh nhìn tình cảnh như vậy, không khỏi hít một hơi thật sâu, hai mắt trợn lớn. Cô sốt ruột nhìn cánh tay trái của Khuất Diễn Trọng, chỉ sợ anh sẽ lập tức lấy ra dao phẫu thuật xử lý Tống Sanh. Phương Tĩnh lo lắng như vậy cũng có nguyên nhân, trước kia lúc cô còn học lấy bằng thạc sĩ, trong lớp có một bạn nữ bị giáo sư Khuất mê hoặc, mỗi ngày đều đưa thư tình cho anh. Có lần lúc tan học, cô ấy chạy theo kéo áo để ngăn cản anh, kết quả vị giáo sư Khuất lạnh lùng này lập tức lấy dao phẫu thuật trong túi ra, một miếng da trên người bạn gái đó bị cắt xuống. Điều thần kỳ chính là, sau khi miếng da kia bị cắt bỏ, cánh tay cô ấy không chảy máu, cũng không thấy đau đớn. Có điều cảnh tượng như vậy thật sự dọa sợ cô sinh viên kia, từ sau lần đó, mỗi lần gặp giáo sư Khuất, hai chân cô ấy liền mềm nhũn, cuối cùng liền dứt khoát chuyển trường. Chỉ mới tiếp xúc như vậy đã khiến anh ra tay cắt một miếng da, hiện tại Tống Sanh trực tiếp dùng bàn tay đầy mồ hôi cầm tay anh ấy, Phương Tĩnh cảm thấy đây không còn là chuyện đơn giản nữa rồi.

kẻ mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ